Sương Anh

MẸ MUÔN ĐỜI CÒN MÃI


 

Càng cố nén lòng càng thêm đau xót
Đêm trầm mình vào bóng tối lặng yên
Mắt dõi trông trắng xoá tuyết một miền
Hồn trăn trở, đêm cô miên, nhớ Mẹ!

 

Thoắt đó...một năm Mẹ xa trần thế
Thân đã hoà vào bể cả mênh mông
Hương linh nào đâu vướng chốn bụi hồng !
Về nương tựa gối qùy bên chân Phật

 

Lời nguyện cầu hoà theo cùng tiếng nấc
Khói hương trầm quyện mắt xót xa cay      
Hay giọt nhớ đang dài vắn rơi đầy
Di ảnh nhạt nhòa mà con hằng kính !

 

Thời gian trôi...cứ ngỡ lòng yên tịnh
Tâm an bình không gợn nỗi xót xa
Nhưng giờ đây trước ảnh Mẹ hiền hoà
Mặt đối mặt nhớ mẹ già khôn tả ...

 

Và nỗi nhớ...sao lạ lùng đến thế !
Đốt lòng con rát bỏng tựa lửa nung
Mẹ đã xa ...mãi mãi chẳng tương phùng
Sao có thể bảo lòng đừng thương nhớ ?

 

Mẹ hiện diện trong con từng hơi thở
Chỉ ngần nào Nghiệp trút bỏ thảnh thơi
Lúc ấy hẳn lòng con mới đành thôi !
Trong con trẻ Mẹ muôn đời còn mãi...
Sương Anh

Được bạn: vdn 3.12.10 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "MẸ MUÔN ĐỜI CÒN MÃI"